Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Và rồi họ thả xe tôi ra. Tôi lại dẫn ông anh đi.
Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Xã hội loài người thì phải như thế. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.
Đừng nhầm bạn với tôi. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.