Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Nhưng nó không còn ở đó. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.
Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.
Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Cháu thấy bác tội lắm. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.
Và có lẽ cả hướng thiện. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.