Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Và thích được dẫn đi hơn.
Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.
Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Dẫu không phải không có lúc buồn.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Mà đời người thì có mấy đâu.