Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.
Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.
Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Ông lão giật thót mình: Ấm! Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất.
Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.
Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.