Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem.
Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.
Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Hai là bạn viết cái chuyện này.
Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc.
Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.
À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.