Không biết thanh minh thế nào. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.
Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Rất rối rắm và hoang mang. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương).
Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy