Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.Nó cũng như tình yêu thương.Dẫu không phải không có lúc buồn.Ôi, thói quen của con người.Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.Bạn không thích sự không nhất quán này.Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.
