Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.
Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Đừng lỡ nhiều là được. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.
(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Chuông điện thoại reo. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.