Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Bởi cô ta làm giáo viên. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.
Cũng có cớ để thôi viết. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Cái thùng rác lở loét hơn.
Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.