Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.
Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Sống là gì nếu không có khoái cảm. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.
Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.
Bố mẹ con cũng buồn. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.