Xec Lao

Cô hộ lý nghiện tình dục và những bệnh nhân nội trú may mắn

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nháy: Chiều đi đá bóng. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.

    Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác.

    Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.

    Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Bây giờ là 12h26 đêm. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.

    Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Không phải điệu cười chua chát.

    Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.

    Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.

    Không, tôi không cần biết. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.

    Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Cái cuối có phần họ nói đúng.

    Hắn cũng đang không cảm nhận được. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap