Xec Lao

Bắn tinh như tuyết vào mồm em đào mập địt

  • #1
  • #2
  • #3
  • Mà thản bởi vì lòng cần thản. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Hiếm người thấy đỏ mặt.

    Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.

    Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.

    Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Người bảo nghệ thuật là giản đơn.

    Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.

    Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.

    Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.

    Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.

    Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.

    Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap