Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". "Làm nghề của tôi phải đứng đắn, đúng hẹn. Ông suy nghĩ vài ngày nữa, tới cuối tháng đi.
Tôi được thêm một khách hàng nữa mà bà ta được nhiều trứng thêm vì gà đẻ nhiều hơn. Vì cậu tỏ ra "biết nghe" cho nên được các danh nhân đó kể chuyện mình cho cậu. Chương một - Trong một cuộc tranh biện không có người thắng kẻ bại
Vậy, muốn giữ hạnh phúc trong gia đình xin bạn nhớ quy tắc thứ ba: Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không ai nghe rõ được cả. Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn.
Những con heo thản nhiên đối với những giải thưởng đó cho ông cái cảm tưởng rằng ông rất quan trọng. Trái lại, bạn nên cố tâm gợi lên những vấn đề mà cả hai bên đồng ý. Tôi biết rằng cãi lý cũng vô ích; phương pháp đó chỉ có hại thôi.
Lời lắm, vì khi đó giá mướn sẽ cao hơn nhiều, phải không ông? Nếu tôi chiếm phòng ấy trong ba tuần, chắc chắn là thiệt cho ông số lời ấy" - Bây giờ chúng ta xét tới "Hại". Kinley không muốn phạm lòng tự ái, cũng không muốn làm cụt hứng người đó. Bạn tự thấy mình hơn người Nhật ư? Sự thật thì người Nhật tự cho họ hơn bạn vô cùng.
Parsons, một nhà buôn, tới phòng giấy một viên chức thu thuế để kêu nài về một sự tính lộn trong số thuế của ông. Jim Farley hiểu rằng hạng trung nhân đều thấy tên mình êm ái hơn hết thảy những tên khác. Tôi sẽ để ông đi và tự nhận rằng tôi đã xét lầm ông.
Tin chắc rằng chị có nhiều chỗ đáng quý mà không ai biết, chị hăng hái sửa soạn, trau giồi nhan sắc đến nỗi tuổi xuân của chị mà chị quên bẵng đi, trở lại rực rỡ trên nét mặt chị và người ta không thấy chị xấu nữa. Một đứa con nít ban sơ học cũng không bao giờ lầm lẫn như vậy. Nghe ông giảng giải, tôi nhận thấy ông kiên tâm và công bằng lắm.
quá thế này, quá thế khác. Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa. Bà không kể gì tới mệnh lệnh của ông nữa, bà sồng sộc xông vào văn phòng của ông trong khi ông bề bộn việc nước; trong lúc ông bàn kín việc quốc gia đại sự, bà cũng vào cho kỳ được mới nghe.
Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ. Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn. Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi.
Ông cãi: - Xin lỗi ông, ông lầm. Đứa lớn nhất tên Jim, mười tuổi, phải giúp việc trong một lò gạch: đẩy xe cát, đổ cát vào khuôn, phơi gạch. Thôi, việc đã vậy rồi, nói cũng vô ích.