Đàn ông càng lớn tuổi, óc càng già giặn, càng thèm sự bình yên nầy.Óc tưởng tượng tung hoành hành động, vẽ ra cho bạn trai những hồi hộp đáng tiếc.Nói thì méo miệng, trề môi nháy nháy lại.Người mà như cục bột, ai muốn nắn gì thì nắn, làm sao làm nên việc lớn.Một số bạn trai, đáng thương hại, lúc nào tuổi dậy thì có thứ mồ hôi bay mùi khó chịu.Họ hiểu người bạn trăm năm là chỗ nương tựa họ về đường vật chất.Tôi biết có vài bạn trai giấu tên cha mẹ, không cho ai biết nguồn gốc mình.Nó xô người vô cái chuồng lợn xã hội mà trong đó không có cái gì làm tiêu chuẩn tuyệt đối cả.Yêu ai là tự hiến và tận hiến cho người ấy.Tôi nói ít kỹ lưỡng chớ không dám nói ngủ rồi dậy dụi dụi mắt, tán dóc một hồi rồi đi ăn sáng luôn, mặc dầu trường hợp nầy không phải xảy ra ở ít bạn trai.
