Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày.
Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết).
Mà không xuyên sang tai bên kia. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.
Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.
Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Nghĩ có vẻ khúc chiết.