Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể.Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không.Khi không bán được cho tiệmtạp hóa nào, ông đi quanh tiệm mà suy nghĩ.Cô Helen Jepson mách với tôi rằng cô thường được thấy đào Galli-Curci, trước khi ra sân khâu, ngồi nghỉ trong một cái ghế bành.chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở.Giáo sư William James, người sáng lập ra khoa tâm lý thực hành, đã mất từ 38 năm rồi, nhưng nếu bây giờ ông còn sống mà được nghe nói tới phương pháp đó thì chắc ông cũng nhiệt liệt hoan nghênh.Bác sĩ Rose Hilferding, cố vấn y khoa của lớp học này, cho rằng một trong những phương pháp để giảm bớt những ưu tư là và lo sợ là "tỏ bày và thảo luận thẳng về những mối ưu tư đó với người mình tín nhiệm.Hồi nhỏ tôi thành tâm muốn trở nên một nhà truyền giáo ở phương xa.Và tôi liền xin một chân bán hàng ở một tiệm lớn".Tôi trốn hết thảy bạn bè.