Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác.Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.Còn lại, nó mới là hư vô.Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội.Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
