Bố xuống đường đi bộ về trước. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng. Đặc biệt là trong những người tài.
000 dành dụm được từ đầu tuần. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ.
Sống là gì nếu không có khoái cảm. Chẳng cần gì nữa cả. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.
Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ.
Mẹ vòng sang bên trái tôi. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.
Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Bạn sẽ không trình bày nhiều.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.