Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Một con lươn thì chính xác hơn. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Xã hội loài người thì phải như thế. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
- Rất tiếc là không thể, thưa ông. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Không không cần gì cần ai nữa.