Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.
Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Định kiến tàn sát sự phong phú.
Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Hôm nay đi đâu? Không biết. Ngồi nghe giảng và chép bài.
Lại cái đồng hồ báo thức đây. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.
Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.
Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.