Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Không có thời gian để sửa chửa. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.
Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Còn tôi, chưa đến lúc.
Là oang oang toàn thứ mình không biết. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.
Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Bố xuống đường đi bộ về trước. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.