Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.
Cậu em thế là tạm biệt rồi. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.
Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Con mèo nằm trên nóc tivi. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.
Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.