Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Chính nó làm bạn đau không ít.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Cái này họ cũng nhầm. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa.
Không lại phản tự nhiên quá. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.
Chuông điện thoại reo. Hắn cũng đang không cảm nhận được. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.
Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.
Tuổi phát dục đâm không bình thường… Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.
Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Tôi đi bộ cũng được. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm.