Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Là cả ham muốn hành động theo bản chất.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Bao người làm được sao mi không làm được. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Để tí nữa em bảo cháu vào.