Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Và ông vội ngoảnh đi. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Đang định đứng lên đi ăn.
Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Ông anh cũng làm theo. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế.
Tôi chưa làm thế bao giờ. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.