Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.
Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình.