Không biết bác có nhớ chuyện này không. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.
Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.
Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.
Không gì tự nhiên mất đi. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.