Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Tôi viết theo ông ta.
Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Chính nó làm bạn đau không ít. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Tôi để vài ngày trôi đi. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Thế có phải đỡ cho cả hai không. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
Anh đang hạnh phúc. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.