Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.Phải tập trung vào học.Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.Lúc đó, tôi trống rỗng.Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.
