Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Nhưng đành phải nhả ra. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.