Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.
Và một số lí do khác… Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.
Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Đây là một thử thách nữa.
chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Bởi cô ta làm giáo viên.