Và đây là điều quan trọng mà tôi muốn kể: Cả trong khi Lowel Thomas nợ như Chúa Chổm và thất vọng chua chát, ông chỉ suy tính chớ không lo lắng. Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ. Say mê làm việc hứng thú, rất ít khi thấy mệt.
Ta nên nhớ rằng một bắp thịt căng thẳng là một bắp thịt làm việc. Họ không có thời giờ phung phí. Tại sao? Vì muốn trả lời bốn câu hỏi ấy họ phải thu thập đủ các sự kiện và suy nghĩ kỹ về vấn đề.
Tôi bài bạc, ca hát, làm quen với bạn mới, thức tới nửa đêm. Hay là trường hợp của Robert Falcon Scott và bạn đồng hành. 000 người đau bao tử ở nhà thưng Mayo đã chứng thực điều ấy.
Ông đã triệt để xoá bỏ sự thua lỗ trong trí nhớ đến nỗi không bao giờ nhắc tới nữa. Bây giờ tôi nhắm mắt lại mà còn thấy và nghe được chiếc toa xe ấy chạy. Bà ta cần được các cháu yêu và săn sóc, cho như vậy là "lòng biết ơn", và nghĩ có quyền được nhận lòng biết ơn của họ.
Một cách trị bệnh mất ngủ vào hạng nhất là vận động cơ thể mệt đi, như: làm vườn, bơi lội, chơi các môn thể thao, hoặc làm một công việc nặng nhọc. Quy tắc 11: Nếu không làm sao cho tài chánh khá hơn được thì thôi, cũng cứ vui vẻ đi, đừng đầy đoạ tấm thân mà uất ức về một tình cảnh không thể thay đổi được Sau cùng tôi bắt tôi nhận một tình thế không thể hay đổi được và nhờ vậy tôi thắng nổi ưu tư và sợ sệt.
Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó. Chẳng hạn khi viết chương này, tôi phỏng vấn một nhà chuyên môn lập ngân sách giúp các gia đình là bà Elsie Stapleton, một người đã làm cố vấn nhiều năm cho thân chủ và nhân viên của một tiệm tạp hoá lớn ở Nữu Ước. Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ.
Cứ nghĩ tới nội việc hôm nay thôi". Bà nói: "Ông Carnegie, tôi thuật cho ông nghe một chuyện mà từ trước tới nay tôi chưa nói, cả với nhà tôi nữa. Gia đình ông gặp hai tai hoạ liên tiếp.
Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì? Cho nên không bao giờ chị ta nói: "Dượng các con cho các con đi học, thiệt là lòng rộng như biển cả". Tôi tự hỏi mục đích ở đời là gì? Song trả lời không được, suy nghĩ hoài không ra.
Sau cùng tôi "tốp đợi". Một nhà trị bệnh thần kinh có danh nhất ở Mỹ là bác sĩ A. Dù sao đi nữa lần đó tôi đã tìm thấy một phép trong những phép mầu nhiệm để trị bệnh nội ung.
Một đêm, ông ngủ chung phòng tại lữ quán với giáo sư Sayce ở trường Đại học Oxford. 000 sinh viên giải quyết vấn đề rắc rối; và ông nói với tôi: "Sự hỗn độn là nguyên nhân chính của sự lo lắng". Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng.