Nhưng việc tôi lo nhất lúc đó là nhận điện thoại, vì nhỡ có khách hàng gọi điện đến trong khi tôi ra khỏi nhà hoặc đang bận tay không kịp nhấc máy thì điều đó có nghĩa là tôi sẽ đánh mất khách hàng.Trong suốt cuộc đời của mỗi người, học tập là điều không bao giờ chấm dứt, giống như hơi thở đi theo chúng ta cho đến chết.Khu công nghiệp ở đây trống vắng như một bãi tha ma.Tôi rất hợp tính với anh Chuchat, tức Prachan, chủ nhà máy.Khi về đến nhà, tôi lao ngay vào việc trao đổi thư từ bằng telex với các khách hàng ở Mỹ suốt đêm ngày.Tối hôm đó tôi đưa Kelly, cô bạn gái người Đài Loan vừa từ Đài Loan sang thăm tôi, và Viboon, em trai tôi đến hiệu ăn Sifa, đối diện Soi 20 Sukhumvit.000 người đến làm việc, cả toàn thời gian và bán thời gian.000 bạt và tôi cần phải bỏ thêm vào đó 400.Từ tháng 5 năm 1991, tôi bắt đầu tìm kiếm cơ hội đầu tư ra nước ngoài.Thời gian vừa qua, thị phần của Amata chiếm 40% toàn bộ thị trường khu công nghiệp.