Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.
- Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.
Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.
Có thể phơi phới niềm tin. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Đốt xong thấy người hơi nhẹ.