Phải lớn tuổi mới biết xét đoán được. Người Trung Hoa có một câu phương ngôn chứa tất cả cái khôn ngoan của phương Đông: Muốn đi xa, phải đi từ từ" Tất cả những cái đó mất thì giờ lắm.
Cả những khi cơm khê, canh mặn, ông cũng không nên phàn nàn. ", "Hiểu rõ lòng người như các ngài, chắc các ngài sẽ dễ dàng thấy ý nghĩa của những hành vi đó. Cứ ngọt ngào, không tốn sức mà làm cho các ông tòa phải theo ý kiến ông.
ít lâu sau, có người kêu điện thoại nhà tôi chạy lại trả lời. Nhà Ngân hàng không chịu cho tôi cố nhà của tôi thêm một hạn nữa. Thomas, đã theo lớp giảng của tôi kể lại, bạn sẽ thấy thú:
- Sau cùng, khi họ bình tĩnh hơn, biết phải trái hơn, tôi mới gợi lòng chính trực và công bằng của họ. Và "ông Copper" thích được gọi như vậy lắm. Và nếu các cô hỏi ngài những câu hỏi về chuyện đó thì ngài sẽ trả lời ra sao? "Tôi tiếc rằng một tờ báo rất có giá trị như báo của ngài - gần hoàn toàn về mọi phương diện - lại có cái lỗi đó làm cho cha mẹ không dám cho con cái đọc nó nữa.
Trong cuốn đó, Franklin kể chuyện ông thắng được tính khả ố thích chỉ trích, tranh biện của ông ra sao, để thành một nhà ngoại giao dịu dàng nhất, hoàn toàn nhất trong lịch sử nước Mỹ. "Thì ngươi nói phắt rằng ngươi coi ta ngu như lừa, đã làm những lỗi mà ngươi, ngươi không khi nào làm!". Như vậy, ông vừa dùng tai và mắt để nhớ.
hôm qua chứng khoán xuống giá. Mà bạn cũng phải làm như vậy mới chiếm được sự chú ý của mọi người. Một lần ông thấy một bà khách đứng đợi tại một gian hàng mà chẳng ai tiếp bà hết.
Tôi biết rằng cô đã sống và viết những tác phẩm của cô ở Concord tại miền Messachusetts. Chúng tôi tin cậy ông và hễ có việc để nhờ ông giúp được, chúng tôi sẽ nghĩ tới ông. Đó là phương pháp của nhà diễn thuyết Lowell Thomas.
Bạn đã làm thương tổn lòng tự ái, lòng kiêu căng của người ta. Duvernoy, một trong những nhà làm bánh mì lớn nhất ở Nữu Ước. Black đã không giận dữ, chửi, dọa, áp chế, mắng họ là cộng sản, mà lại còn nịnh họ nữa, khen họ trên mặt báo rằng họ có thái độ ôn hòa.
Họ lo cho việc làm ăn ư, bị chủ rầy ư, khó ở ư, lỡ xe ư, thì mới về tới cửa, họ đã quát tháo rồi. Thành thử nhiều quá, làm không xuể và xe của ông phải đợi, hàng của ông phải gởi trễ. Cho nên, để tỏ sự hơn người của tôi, sự quan trọng của tôi, tôi tự nhận việc cải chính.
Nhưng những cách tàn bạo đó có những phản động tai hại lắm. Một hôm tôi gặp ở Nữu Ước 30 đứa nhỏ tàn tật, chống gậy hay nạng, lết bết leo lên những bực của một nhà ga lớn. Riêng phần tôi, tôi đã có lần để ra hai năm trời để viết một cuốn sách về sự hùng biện, vậy mà tôi vẫn phải thỉnh thoảng coi lại cuốn đó để khỏi quên những điều chính tôi đã viết ra.