Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu.Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.Bố bảo: Đáng xem thật.Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.Mi thì làm sao điên hoặc chết được.Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều.
