Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Bố xuống đường đi bộ về trước. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Ông anh cũng làm theo. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm.
Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Không phải ai cũng ít ngộ nhận…
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng.
Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng.
Cái đó phải tự do chứ ạ. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Cả món tinh thần cũng thế. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.