Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Hôm qua tao nóng quá. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Bạn cần trả công và cả tự do. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.
Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Mỗi con người trong Loài Người.
Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Rồi lại êm êm lan ra. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Mở tủ ra, thay quần áo. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ.