Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Có thể phơi phới niềm tin.
Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.
Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Nó cũng như tình yêu thương.
Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Được nói chuyện, được trao đổi.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Rồi lao đầu vào sáng tác.