Lựa một nhà chuyên môn có đủ sách để kiếm tài liệu về các nghề nghiệp trước khi khuyên bạn. William James nói: "Khi đã quyết và bắt đầu hành động rồi thì đừng lo nghĩ gì về kết quả ra sao nữa". "Tiếng tíc tắc của cái nợ đó ám ảnh tôi hoài, làm cho tôi tỉnh khô, trằn trọc suốt đêm trường.
Hơn nữa, nếu việc đó đưa ra toà, và đăng trêen mặt báo thì sẽ tai hại cho Công ty không ít. Khi nuôi những tư tưởng chân chính, sẽ thấy công việc đỡ chán nhiều. Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con.
Đàn ông hay đàn bà đều có cơ hội làm ăn hết. Đêm ấy tôi đi trên đường ở Miami tới một nhà thờ đương làm lễ. Quy tắc 6: Bảo hiểm về bệnh tật, hoả hoạn và tai nạn bất thường khác
Nếu bạn nhút nhát, do dự, không dám một mình đường đột vào hỏi thẳng một ông "bự", bạn nên theo hai lời khuyên này: Dắt theo một người anh em trạc tuổi mình, để bạn được vững bụng tự tin hơn; nếu không có ai, bạn mời ông thân cùng đi. Rồi ta mua giấy tàu. Nhưng chúng ta đều hiểu rằng khi ta được "giải bày tâm sự" là ta thấy trong người nhẹ nhõm liền.
Tôi thêm ở đâu một ý nữa: những lúc đó, nếu chúng ta thấy nổi giận, hãy nén ngay lại và tự nhủ: "Hãy khoan đã. Ông lại khuyên các sinh viên mỗi buổi sáng, mới thức vậy, đọc kinh "Lạy cha": Khi gặp một vấn đề, nếu có đủ sự kiện giải quyết rồi thì phải giải quyết ngay đi, đừng hẹn tới mai
Có phải bằng cách phàn nàn và chỉ trích kẻ khác không? Không. Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì? Nhưng có việc tôi làm được, là kể kinh nghiệm của vài nhân vật đã biết giải quyết vấn đề ấy, giúp bạn vài lời khuyên thực tế, chỉ chỗ mua vài cuốn sách chỉ dẫn bạn thêm.
Tôi bắt đầu lo không khéo đến phải bán hay đóng cửa xưởng chữa xe hơi của tôi. Bà đưa ra một chiếc bánh làm mẫu. Nên đấm mõm nó năm ngàn Mỹ kim hay là bảo thẳng nó cứ việc làm tới, muốn ra sao thì ra? Dù quyết định cách nào thì kết cục cũng là tai hại.
Nhưng nay, tội nằm dài trên ghế mà chủ toạ các cuộc hội họp này . Lập ngân sách thiệt đúng với nhu cầu của ta, như quần áo khít với thân thể ta vậy. Phải, chúng ta là đàn hậu sinh mà ông bà lo âu về lời bình phẩm khen che của hậu thế lắm.
Tôi vẫn không tin rằng xã hội này lại có thể xảy ra chuyện y như trên màn ảnh đó được. Nếu bà ta hỏi câu gì thì ông rút cổ, đáp: "Người Mỹ. Vậy phải làm sao? bạn có thể lại hỏi một phòng dẫn nghề nghiệp [39].
Mục đích của cuốn sách nầy không phải là nhắc bạn những điều bạn dư biết, mà là giúp bạn thực hành và mỗi lần bạn có quên, thì đã vào chân bạn để nhắc cho nhớ, thế thôi! Họ không biết họ làm được việc gì mà cũng không biết thích hợp với việc gì nữa. Ai cũng biết bà có nhiều bạn thành thực, nhưng cũng có nhiều kẻ thù hơn bất cứ người đàn bà nào đã ở toà Bạch ốc.