Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm. Cho nên, để tỏ sự hơn người của tôi, sự quan trọng của tôi, tôi tự nhận việc cải chính. Xin bạn nghe chuyện nhà viết tiểu thuyết Hall Caine.
Luôn luôn ông để cho những người giúp việc ông có nhiều sáng kiến, không bao giờ ông tỏ vẻ bắt buộc họ làm việc này việc nọ theo ý ông, mà ông để họ hành động theo ý họ. Sau: khi tôi ngừng nói, hai người bán hàng kia bày lý lẽ của họ ra thì ông bênh tôi mà bẻ lý lẽ của họ. Anh là người hầu bàn khéo nhất tỉnh Nữu Ước này.
Sau nhiều lần thất bại, ông Wesson hiểu rằng phương pháp của ông dở, và ông đã theo vết xe của người khác rồi. Ông sợ hãi, muốn rút đơn ứng cử ra. Má nó đuổi đứa kia đi, lấy lại xe cho con.
Một người học trò khác của tôi, lại vẽ vườn cho một ông trưởng tòa có danh, thấy bầy chó của ông này đẹp, khen: "Thưa ông, bầy chó của ông ngộ lắm, chắc ông được nhiều giải thưởng trong những cuộc thi chó đẹp". Ông lại khuyên tôi nên ở châu u bảy tuần lễ. Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts, không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt người ở Nouvelle Guinée vậy.
Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở. Con vật đó có thể giết một con sóc hay cắn một đứa nhỏ! Lần này tôi bỏ qua cho, lần sau tôi bắt được nữa thì tôi bắt buộc phải làm biên bản đưa thầy ra tòa". Tất cả chúng ta đều muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta.
Sau cùng, ông hỏi: "Công ty mới đó sẽ đặt tên chi?". Chàng nói: ''Tôi được nhờ nhà tôi nhiều hơn là được nhờ những người khác. Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền.
Một buổi tối, một ông khách lại chơi. hứa mùa sau sẽ đặt làm hai cái máy như vậy nữa. Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo.
Ông trả lời một vài câu thôi, rồi nhất định không trả lời những câu khác. Thí dụ thứ nhất: Một ông đại tung mà ta gọi là R. Bà đòi có nhiều vàng, sống một cuộc đời sang trọng, còn ông thì cho giàu có là một tội lỗi.
Làm rồi, ít lâu sau mới tính tiền, tôi phải trả một giá "cứa cổ". Ông Cobb trả lời: "Thưa ông, có lẽ tôi chỉ là người gặp nhiều may mắn nhất mà thôi". cho nên, hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây, không phải như thù nghịch nhau, mà như chỗ bạn thân và chính nhờ cái tinh thần thân mến nhau đó mà tôi thấy sung sướng được bàn với anh em về quyền lợi chung của chúng ta.
Roosevelt tức khí, chịu tranh đấu. Lời khuyên đó không mới mẻ gì. Và mọi sự được vừa ý thiệt.