Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Có điều, em chã thích.
Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Không biết thanh minh thế nào. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Để đỡ tình cờ lặp lại.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn.
Bạn không muốn cãi lại. Còn tôi, chưa đến lúc. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.
Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.
Và họ cũng sẽ khổ lây. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Một số người trong số họ cũng biết.