Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Giữa hiện thực và huyền ảo. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.
Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Con nó thì sinh ra trong đó.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.
Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Vậy ra là tại những lần như thế này. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa.
Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.