Xec Lao

Chị gái luôn mặc mỗi chiếc quần lót ở nhà khiến câu em không kiềm được mà dí từ phía sau

  • #1
  • #2
  • #3
  • Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.

    Thôi thì tôi im lặng. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.

    Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Anh dạy em, biết, quay ngay.

    Có điều, em chã thích. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng.

    Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Bác ta không tin đâu.

    Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn.

    Tôi để mẹ dắt tôi đi. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.

    Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé.

    Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.

    Bố xuống đường đi bộ về trước. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap