Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Mua để đến những giờ bỏ học. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Chả thằng nào là không biết quay cả. Con không nói thì làm sao mẹ biết.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Để tí nữa em bảo cháu vào.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Như một con rết hoặc như một con rắn. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.
Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi.