Tài sản của ta rất lớn, nhưng ta e rằng mình không thể tiếp tục trông nom được nữa. Nếu bây giờ chúng ăn, chúng sẽ như thế nào nhỉ? Chúng sẽ đánh nhau bất kể sống chết để tranh giành miếng ăn mà không cần biết tới ngày mai sẽ như thế nào. Một người giàu có như Arkad chắc chắn phải biết cách tạo lập nguồn thu nhập dồi dào cho chính mình.
Tôi tự hỏi tình cảnh của mình có gợi cho họ một sự thương hại nào không. Một chấm trắng nho nhỏ nổi bật kia là ngôi tháp của Đền Chuông đấy. – Và số tiền đó cháu đã gửi cho ông Aggar, người thợ làm khiên, để ông ta mua đồng.
Nhưng nếu anh Araman trả lời: "Vâng! Tôi đã làm việc rất nhiều với các thương gia. Mỗi lần gieo, chủ cái luôn cầm chắc phần thắng trong tay, ít nhất một khoản bằng một phần năm của số tiền đặt cược. Đúng như ông Algamish dự đoán.
Cuộc sống của con chỉ đếm được từng ngày. Bỗng từ xa, một đoàn người đông đúc xuất hiện. Quả thật, ông Nana-naid rất vui khi thấy ông có thiện chí học hỏi.
Sáng ngày mai, cậu ta sẽ giúp ông đếm số cừu. – Người bạn đến từ Syri nói tiếp. Xa xa ngoài kia là bức tường cao chót vót bao quanh lâu đài của nhà vua.
GEORGE SAMUEL CLASON sinh ngày 17 tháng 11 năm 1874 tại Louisiana, bang Missouri, Mỹ. - Thật sự lúc này tôi rất túng bấn, nên chưa thể trả nợ cho ông được. Và trong quá trình học hỏi và trải nghiệm, anh ấy không nên mạo hiểm với số tiền lớn đó.
Mong ông mua giúp để tôi và các nô lệ của tôi được trở về ngay trong đêm nay. Anh bạn Rodan đây đang muốn ta cho lời khuyên đấy! À! Hãy chọn thứ rượu ngon nhất để ta mời khách thưởng thức. Trước đây, tôi nghĩ rằng nó là điều mà ai cũng mong ước và nó có thể xảy ra không cần bất cứ sự nỗ lực nào của con người.
Bên ngoài trời đã tối. Khi còn là một thanh niên, tôi rất nghèo khổ nhưng luôn mong muốn có được nhiều vàng. Vàng luôn luôn trung thành và đem lại lợi nhuận cho những người chủ thận trọng đầu tư theo lời khuyên của những người khôn ngoan.
Con cái của họ chỉ có thể đùa nghịch trên những lối đi bẩn thỉu và các bà vợ không thể trồng trọt được gì để cải thiện những bữa ăn đạm bạc trong gia đình. Chính vì nghĩ như thế nên ông đã cố gắng làm việc. Nomasir đỡ lấy một túi và đặt nó lên sàn nhà, trước mặt cha của mình, rồi nói tiếp:
- Cháu có thích nghe ta kể chuyện ông nội đáng kính của cháu và ta đã hợp tác làm ăn như thế nào không? Đã hai ngày qua, anh chưa hề nếm một chút thức ăn nào, ngoại trừ hai quả vả nhỏ xíu do anh hái trộm trong vườn của người khác. Thế mà bây giờ ông lại bảo, ông cháu là một nô lệ khốn khổ ở Babylon!