Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Nhưng không phải là tất cả.
Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.
Có thể cháu học đêm qua. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.
Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.
Mệt và không thích thú. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Những hình ảnh đã nguội. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Có lí do cũng không khóc. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.
Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Bạn có hai giọng chính. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.
Không không cần gì cần ai nữa. Nhất là một khuôn mặt cũ. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.