Nghĩ có vẻ khúc chiết.Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.Cái đó phải tự do chứ ạ.Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.Có bon chen bẩn, ác.Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.Tôi nhất quyết không đi.