Ông hãy trả lời có hay không. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Bây giờ là 12h26 đêm. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Bởi cô ta làm giáo viên.
Con mèo quanh quẩn bên nách. Còn lười và nhát, thì chịu. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.