Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Chưa nổi, đồng chí ạ. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí.
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Ông cụ rất phấn chấn. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Đó là mong muốn của cá nhân bạn.
Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Họ ngắm nhau hồi lâu.
Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.
Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.